Tôi – người đàn bà đang đi qua bão giông


blogradio.vn – Những cơn hoang mang, lo lắng, tủi thân bủa vây như một cơn bão không có điểm dừng. Nhưng rồi, tôi vẫn sống. Không phải sống theo cách tôi từng mơ ước, mà là sống để tồn tại, để vượt qua, để không gục ngã.

***

Bài viết này không chỉ là câu chuyện cá nhân, mà là lời nhắn nhủ đến tất cả những ai đang gồng mình sống trong im lặng. Nó nói về sự chịu đựng – thứ không tên nhưng hiện diện trong từng hơi thở, về sự buông bỏ – không phải vì yếu đuối mà vì đã cố gắng quá nhiều, và về sự hồi sinh – khi con người tìm lại chính mình sau những mất mát tưởng như không thể vượt qua.

Không phải ai cũng được dạy cách buông tay đúng lúc, và cũng không phải ai cũng đủ can đảm để rời đi. Nhưng đôi khi, sự ra đi chính là một khởi đầu. Không có điều gì khiến một người gục ngã hoàn toàn – ngoài sinh ly, tử biệt. Còn nếu còn sống, thì ta còn cơ hội để sống khác đi, sống sâu sắc hơn, sống tử tế với chính mình.

Đây không phải bài viết để kể khổ, càng không phải để oán trách. Đây là một bản lặng của đời sống – nơi người đàn bà đã đi qua bão giông, ngồi lại với chính mình và mỉm cười, vì biết rằng: mình đã đi qua, và không ai có quyền lấy mất điều đó.

Tôi không nhớ chính xác cuộc hôn nhân của mình bắt đầu từ thời điểm nào mà những khoảng trống dần xuất hiện. Có lẽ là từ ngày tôi thôi chờ những tin nhắn hỏi han khi anh đi công tác xa. Có lẽ là từ ngày tôi ôm con một mình đi khám bệnh, và quen dần với việc không có anh bên cạnh trong những ngày giông bão. Tôi không oán trách, vì tôi hiểu tính chất công việc của chồng tôi – một sĩ quan quân đội – luôn đòi hỏi anh phải xa nhà. Nhưng điều tôi tiếc, là trong khi tôi cố vun vén, thì anh lại không đặt đủ tâm tư vào mái ấm mà tôi hằng gìn giữ.

Anh hơn tôi mười tuổi, phong độ, giỏi giang, bản lĩnh và rất đàn ông theo đúng kiểu mẫu. Anh có thể nấu ăn ngon, sửa điện nước, chơi nhạc, giao tiếp giỏi và làm việc chỉn chu. Một người đàn ông như thế dễ khiến người ta ngưỡng mộ. Nhưng tôi thì khác. Tôi không cần một người chồng để người khác trầm trồ. Tôi cần một người biết lắng nghe khi tôi mỏi mệt, biết ở cạnh khi tôi yếu lòng, và biết trân trọng những cố gắng âm thầm mà tôi dành cho gia đình.

Tôi từng nghĩ, nếu mình làm tốt mọi việc – chăm con, giữ nhà, không than vãn – thì anh sẽ hiểu và yêu thương tôi nhiều hơn. Nhưng có lẽ chính vì tôi giỏi giang quá, mạnh mẽ quá nên anh nghĩ tôi không cần ai để dựa vào. Anh đã quen với việc tôi tự xoay xở, quen với hình ảnh tôi luôn biết cách sắp xếp, nên mặc nhiên nghĩ rằng tôi ổn.

Thật ra, phụ nữ mạnh mẽ chưa chắc là vì họ muốn thế. Nhiều người trong chúng tôi buộc phải kiên cường, vì nếu không đứng vững thì sẽ chẳng ai đỡ mình cả. Tôi xuất thân từ một gia đình không khá giả, cũng chẳng có nhiều chỗ để tôi nương tựa. Tôi lấy anh với mong muốn xây dựng một mái ấm bình yên, nhưng rồi tôi sớm nhận ra: bình yên là điều mình phải tự tạo ra, chứ không thể mong đợi ai đó ban tặng.

Mười năm hôn nhân – đủ dài để một người đàn bà kiệt sức. Tôi đã chịu đựng, đã nhẫn nhịn, đã im lặng, đã tha thứ. Nhưng rồi, một ngày, khi công việc tôi thất bại, tài chính cạn kiệt, và niềm tin bị bào mòn, tôi không thể tiếp tục nữa. Tôi lựa chọn ra đi. Tôi dẫn theo con gái nhỏ, để lại con lớn cho anh chăm sóc – không phải vì tôi không thương con, mà vì tôi biết mình lúc đó không thể gồng gánh hết tất cả.

Ngày tôi bước ra khỏi cánh cửa ấy, không ai biết rằng trái tim tôi đã vỡ vụn. Người ta nói tôi thất bại – đúng. Tôi là một người mẹ thất bại, một người vợ thất bại, một người đàn bà thất bại. Nhưng tôi cũng là một con người đang cố gắng sống sót. Đôi khi, buông bỏ không phải là từ bỏ, mà là một cách để giữ lại chút gì còn sót lại của chính mình.

Sau ly hôn, tôi trải qua những tháng ngày tối tăm nhất. Tôi ở trong một căn phòng thuê chật hẹp, sống tằn tiện từng đồng, có những ngày không đủ tiền mua thuốc cho con khi con ốm. Tôi gầy rộc đi, cả thể xác lẫn tinh thần. Những cơn hoang mang, lo lắng, tủi thân bủa vây như một cơn bão không có điểm dừng. Nhưng rồi, tôi vẫn sống. Không phải sống theo cách tôi từng mơ ước, mà là sống để tồn tại, để vượt qua, để không gục ngã.

Tôi từng nghĩ: nếu mình cố thêm chút nữa, có thể anh sẽ thay đổi, có thể gia đình sẽ không tan vỡ. Nhưng giờ tôi hiểu, cố gắng không đúng chỗ chỉ khiến người ta kiệt quệ. Tôi đã yêu, đã chịu đựng, đã cho đi quá nhiều – đến mức quên mất bản thân mình cũng cần được yêu thương. Rồi đến lúc, tôi không còn sức mà cố nữa. Và tôi rời đi – không phải vì tôi không cần anh, mà vì tôi cần chính tôi.

Chồng cũ tôi cũng trải qua một giai đoạn khủng hoảng sau chia tay. Anh bị ảnh hưởng tâm lý nặng nề, có lẽ bởi vì anh không nghĩ tôi thật sự sẽ rời đi. Có thể, trong mắt anh, tôi là người phụ nữ kiên cường đến mức sẽ không bao giờ buông bỏ. Nhưng mỗi người đều có giới hạn. Và khi lòng tôi đã nguội lạnh, không còn điều gì có thể níu giữ được nữa.

Giờ đây, chúng tôi xem nhau là bạn. Một mối quan hệ không còn ràng buộc bởi hôn nhân, nhưng vẫn còn trách nhiệm với con cái. Tôi không trách anh, và cũng không mong được anh thấu hiểu nữa. Mỗi người đều có hành trình riêng để học lại cách yêu thương – không phải người khác, mà là chính bản thân mình.

Có những ngày, tôi ngồi một mình trong quán cà phê, nhìn dòng người vội vã ngoài kia mà lòng thấy yên đến lạ. Tôi nghĩ về quãng đời đã qua – về những nỗ lực không ai thấy, về những đêm nước mắt rơi trong im lặng, về những lần ngã quỵ rồi tự mình đứng dậy. Tôi đã không gục ngã, không phát điên, không bỏ cuộc. Vậy là đủ rồi.

Tôi viết những dòng này không phải để kể khổ, mà là để nhắc mình nhớ: tôi đã từng đi qua bão giông, bằng đôi chân mình, bằng trái tim còn nguyên những vết xước. Tôi không hoàn hảo, không giỏi giang như ai nghĩ, nhưng tôi thật. Thật với những đớn đau, thật với những hy vọng nhỏ nhoi từng thắp lên trong những ngày tăm tối nhất.

Và nếu bạn – người đang đọc những dòng này – cũng đang trải qua những tháng ngày tưởng như không thể thở nổi, xin hãy tin rằng: chỉ cần bạn còn sống, còn cố gắng, thì bạn đã mạnh mẽ hơn bạn nghĩ rất nhiều. Đừng ngại việc buông bỏ nếu điều đó giúp bạn giữ lại chính mình. Đừng xấu hổ khi nói mình mệt, đừng sợ hãi khi thấy mình gục xuống. Ai cũng có giới hạn. Nhưng điều kỳ diệu là: nếu bạn vượt qua được hôm nay, thì ngày mai có thể sẽ khác.

Tôi không còn mong một cuộc sống không có giông bão. Tôi chỉ mong mình đủ vững vàng để đi qua giông bão đó – không cần ai cầm tay, chỉ cần giữ lấy chính mình.

© Phong Lan – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Cứ Đi, Cứ Sống, Cứ Sai Nhưng Đừng Bỏ Cuộc | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận