Trưởng thành là khi ta thôi sợ những vết đau cũ


Có người nói, lớn rồi

thì nỗi đau hóa thành vết chai

không còn nhức nhối như ngày thơ bé

chỉ lặng lẽ nằm im

khi trời đổi gió, mới bất chợt nhói lên.

 

Ta từng khóc vì một món đồ chơi gãy mất

giờ lặng thinh khi đánh mất một người thương

ta từng giận vì bạn không chơi cùng

giờ chấp nhận cả sự rời xa không lời từ biệt.

 

Sau khi ta lớn,

nỗi đau không bé lại đâu

chỉ là ta biết giấu nó vào trong

gói ghém kỹ càng sau những nụ cười

và tiếng “Không sao đâu” quen miệng.

 Trưởng Thành Là Khi Ta Thôi Sợ Những Vết Đau Cũ

Có những ngày, ta thấy mình

nhỏ bé như thuở lên năm

muốn òa khóc thật to giữa phố

nhưng rồi lại lặng thinh,

vì đã quen gồng mình mạnh mẽ.

 

Nỗi đau không bé lại

chỉ là… ta đã lớn rồi

nên học cách đi tiếp

dù trái tim vẫn còn vụn vỡ phía sau.

 

Nhưng cũng chính khi lớn lên,

ta hiểu rằng hoàng hôn nào rồi cũng tắt

và mặt trời vẫn sẽ lên vào sớm mai.

 

Có những nỗi buồn ta mang theo mãi

nhưng cũng có niềm vui nở rộ bất ngờ

từ một ánh nhìn, một bàn tay nắm lấy.

 

Ta vẫn sẽ mỉm cười,

dù chẳng phải lúc nào cũng dễ dàng

bởi trong những vết thương,

ta tìm thấy bản thân mình… đang lớn lên thêm lần nữa.

 

© Thụy Nguyễn – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Đi Qua Những Vết Thương Quá Khứ Là Năm Tháng Bình Yên | Blog Radio


Để lại một bình luận