blogradio.vn – Có những nỗi đau tưởng như không thể chịu nổi, để rồi rất lâu sau tôi mới nhận ra, đó thực chất là một món quà. Gọi là món quà cũng đúng, mà gọi là cái giá của trưởng thành cũng không sai.

***

Trong cuộc đời mỗi người, mỗi độ tuổi đều mang theo những nỗi niềm và thử thách riêng. Nhưng có một giai đoạn đặc biệt, khi ta không còn bé cũng chưa đủ lớn, khi ta chập chững bước ra khỏi vòng tay gia đình để đối mặt với thế giới rộng lớn, đó là tuổi chênh vênh. Là khi ta bắt đầu tự hỏi: “Tôi là ai? Mục đích sống của tôi là gì?” Và rồi có những lúc, chính những câu hỏi ấy khiến ta muốn phát điên vì không thể tìm ra câu trả lời.

Nhưng đến thời điểm này, tôi nhận ra rằng, có lẽ chúng ta vừa là tất cả, lại vừa chẳng là gì.

Suy cho cùng, mỗi người chỉ là một linh hồn cô độc chu du qua cuộc đời, đi tìm niềm vui, hạnh phúc và bình yên theo cách riêng của mình. Có người tìm thấy điều đó trong tình yêu, có người trong công việc, tiền tài, danh vọng, có người lại thấy trong gia đình hay những mối quan hệ bạn bè. Nhưng có một điều mà chúng ta thường bỏ quên, dù nó luôn đồng hành trên hành trình dài này – đó là chính bản thân mình.

Tôi bước ra đời với tâm thế của một kẻ non nớt khoác lên mình chiếc áo quá khổ. Tôi từng nghĩ rằng, rồi ai cũng sẽ ổn cả với những lựa chọn của mình. Nhưng điều tôi không ngờ là, không ai nói cho chúng ta biết điều gì là đúng, điều gì nên, điều gì không nên. Và có lẽ cũng chẳng có câu trả lời nào là tuyệt đối.

tuoi chenh venh %E2%80%93 hanh trinh di tim chinh minh

Tôi để mình trôi dạt theo những chuyến phiêu lưu cảm xúc, có lúc đánh mất chính mình, có lúc lại loay hoay đi tìm bản thân, nhưng rồi cuối cùng chẳng biết đâu mới là “tôi”. Những người đi qua cuộc đời tôi không dạy tôi điều gì, nhưng tình yêu và sự hiện diện của họ lại cho tôi những bài học vô giá. Có những nỗi đau tưởng như không thể chịu nổi, để rồi rất lâu sau tôi mới nhận ra, đó thực chất là một món quà. Gọi là món quà cũng đúng, mà gọi là cái giá của trưởng thành cũng không sai.

Tôi hiểu rằng, dù trong tình yêu, công việc hay bất kỳ điều gì khác, bám chấp chưa bao giờ là lựa chọn tốt cho sự phát triển. Bám vào một người không còn yêu mình, bám vào một công việc không còn phù hợp, hay bám vào những lối mòn trong tư duy – tất cả đều chỉ dẫn đến mệt mỏi và thống khổ. Nhưng buông bỏ chưa bao giờ là dễ dàng. Ta cứ nghĩ rằng mình đang nắm giữ một thứ gì đó quan trọng, nhưng càng siết chặt, nó lại càng tuột khỏi tay như những hạt cát.

Nhìn xung quanh, bạn bè tôi đang tất bật với công việc, lập gia đình, thăng tiến. Điều đó đôi khi khiến tôi hoài nghi về chính mình, về những điều mà tôi từng rất tự hào. Đây chính là khoảnh khắc tôi cảm thấy, mình không là gì cả.

Những suy nghĩ về bản thân cứ luẩn quẩn trong tâm trí, như một câu hỏi không có lời giải. Vì không biết mình thực sự muốn gì, ta dễ dàng sa đà vào những điều thoáng qua, chỉ cần một chút đồng điệu, liền vội vã xem đó là định mệnh, là chân lý. Nhưng rồi trưởng thành giúp tôi nhận ra rằng, chẳng có chân lý nào là tuyệt đối cả. Chân lý hôm nay rồi cũng có thể bị thay thế bởi chân lý khác. Sự thật hôm nay rồi cũng có thể bị lật ngược vào ngày mai. Mỗi giai đoạn trong đời, ta lại nhìn cuộc sống qua một lăng kính khác, và điều ta từng tin là vĩnh viễn cũng chỉ là một phần của hành trình mà thôi.

Tôi không biết điều gì là đúng đắn nhất, nhưng khi ngắm nhìn hình ảnh của mình nhiều năm về trước, có một điều mà tôi chắc chắn là tôi không muốn bé gái trong ảnh phải rơi lệ. Bé gái ấy đã phải chịu những chấn thương liên thế hệ, phải chứng kiến những người mình yêu thương cứ thế rời đi. Tôi trân trọng những vết thương đã qua để khôn lớn nhưng có lẽ một đứa trẻ được sống trong hòa bình vẫn tốt hơn đúng không?

Tuổi chênh vênh, ai hiểu thì sẽ đồng cảm thật nhiều, ai không hiểu lại cảm thấy chúng ta đang làm quá lên mọi chuyện, kiểu gì rồi mọi thứ chả đâu vào đấy. Dĩ nhiên mọi chuyện rồi sẽ ổn, nhưng làm sao để ổn thì lại là một điều đau đáu.

Gửi đến những bạn đọc thấu cảm sự chênh vênh này, có tôi và bạn đồng hành, hành trình này rồi cũng sẽ có những trải nghiệm tuyệt vời và những hạnh phúc. Đêm đến có thể đặt lưng là ngủ cũng là điều hạnh phúc. Mong rằng mỗi chúng ta không khổ vì người, không làm người đau khổ, quan trọng nhất là không làm khổ chính mình.

© duonduon – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Kẻ Phản Bội Có Đáng Được Thứ Tha – Playlist Những Blog Radio Hay Nhất Về Góc Khuất Kẻ Ngoại Tình