News :
Câu Hẹn Câu Thề | QUANG HÙNG Lịch thi đấu bóng đá hôm nay 2/11: Trực tiếp Man City vs Bournemouth, Barcelona vs Elche Nhận diện khuôn mặt, mật khẩu, OTP không còn đủ để chặn lừa đảo: Sẽ có xu hướng xác thực mới “sinh trắc học hành vi” Ugreen ra mắt sạc dự phòng EnergyPal Pro mini: Nhỏ gọn, hỗ trợ sạc nhanh 55W kèm cáp tích hợp Milan – Roma: Allegri đã thắng Conte, còn Gasperini? 5 loại cây vô tình “dụ muỗi” vào nhà: Nếu trồng phải đặc biệt cảnh giác Điều Amorim vui nhất sau trận hòa hú vía của MU Cựu sao Liverpool chế giễu fan MU ‘thề không cắt tóc’ cho đến khi đội thắng 5 trận liên tiếp Mẹo để ân ái lâu hơn, bền bỉ hơn 3 quán bán món bánh đặc sản mùa đông Hà Nội: Tồn tại mấy chục năm khách vẫn xếp hàng, bán 3 tiếng hết bay 4 thùng bánh Nhận định bóng đá hôm nay 2/11: Man City vs Bournemouth, Barcelona vs Elche Chuyện về ngôi chùa ‘hai vua tôn thờ’, ẩn mình giữa khuôn viên đại học ở Hà Nội Đặt bếp 3 vị trí này gia đạo bất an: Không đau ôm cũng hao tài khánh kiệt, đó là hướng nào Thanh Thúy bất ngờ vắng mặt ở đội bóng chuyền Nhật Bản 20 cầu thủ chất lượng ra đi tự do Hè 2026 Chuyện tình cổ tích của chàng trai khiếm thị làm nghề mát-xa và nữ tiến sĩ Mỹ Tủ lạnh Beko của nước nào sản xuất? TOP model tốt nhất nên mua Buộc thôi việc giáo viên dạy toán ‘bóp cổ’ bí thư đoàn trường Ảnh Trương Ngọc Ánh bên Ngân 98, Lương Bằng Quang gây sốt mạng xã hội Cục CSGT hướng dẫn người dân liên kết tài khoản VNeTraffic với VNeID Đặt gạch vivo X300 series: Giảm đến 5 triệu, cơ hội trúng bộ Photographer Kit cực xịn Trường học ở Đà Nẵng ngổn ngang bùn đất sau lũ Cuộc sống xa hoa ‘dát toàn hàng hiệu’ của Trương Ngọc Ánh trước khi bị bắt Elon Musk và câu chuyện vị hoàng đế ‘không mặc đồ’: Khi cảm xúc và kỳ vọng lấn át kết quả kinh doanh Phân khúc dưới 13 triệu: Điện thoại chuyên chụp ảnh, quay phim hỗ trợ chỉnh ảnh AI đang giảm giá sốc Tự chủ phong giáo sư: Uy tín học thuật là hàng rào bảo vệ chất lượng Trụ cầu ở Phú Thọ xuất hiện cảnh tượng ‘rợn người’, kết quả kiểm định có gì? Samsung Galaxy S26 series sẽ được nâng cấp toàn diện: Cảm biến lớn hơn, pin mạnh hơn và màn hình cao cấp hơn Xem sinh viên Trung Quốc trổ tài hát tiếng Việt bài ‘Còn gì đẹp hơn’ Ca sĩ Tuấn Hưng hủy 2 show diễn ở châu Âu, bay về khẩn cấp vì mẹ bệnh nặng Đặc sản Quảng Ninh không phải ai cũng biết, bày biện như mâm cỗ, 3-4 người ăn no Chi tiết chính sách bảo hành bộ ống kính zoom (Hasselblad Imaging Kit) OPPO Find X9 Pro Lớp học dày đặc bùn sau lũ, thầy cô giáo ở Huế tất bật dọn trường Danh hài Thúy Nga ‘bội thu’ cây trái trong biệt thự triệu đô ở Mỹ Đề xuất quy định mới liên quan đến hoạt động bán hàng livestream MacBook Air M4 giá chỉ từ 25.29 triệu, đầy đủ phiên bản 13 inch – 15 inch, hỗ trợ trả chậm 0% lãi suất Thắng Verona vào phút chót, Inter Milan áp sát ngôi đầu Serie A Microsoft cảnh báo người dùng sẽ gặp nguy hiểm tiếp tục ở lại Windows 10 2 loại cây nên đặt trong nhà mới: Vừa chiêu tài vừa chuyển vận, càng ở càng giàu có Chồng ngoại tình có con riêng: Sốc với lời biện hộ ‘có một không hai’ cùng điều kiện anh ta đưa ra AC Milan thắng nghẹt thở Roma, cuộc đua vô địch Serie A thêm kịch tính với 4 đội hơn kém nhau 1 điểm TP HCM cảnh báo bệnh cực nguy hiểm, có thể gây tử vong chỉ sau vài giờ Vợ cũ gửi quà sinh nhật cho con trai, chồng đùng đùng nổi giận đòi trả lại Đẩy nhanh xây dựng, vận hành Trung tâm tài chính quốc tế tại Thành phố Hồ Chí Minh và Đà Nẵng Hoa tuyết tình yêu Thế giới nợ Tim Cook 1 lời xin lỗi: Apple chạm mốc 4.000 tý USD bất chấp iPhone đơn điệu, cổ phiếu tăng 40% như phép màu Trên tay realme C85 Pro: Pin lớn 7.000 mAh, sạc nhanh 45 W và màn hình AMOLED Full HD+ Duy Linh 1 ngày trước Ngôi sao Man City “gây bão” với hành động sau chiến thắng Chế độ Sleep trên laptop Windows: Thủ phạm âm thầm khiến file của bạn biến mất Nữ sinh viên 18 tuổi bất ngờ đột quỵ khi đang tham gia hoạt động ngoại khóa ở trường

Phần kết của Cung đường lá bay

Phần kết của Cung đường lá bay

ĐIỂM XUẤT PHÁT

1. Tĩnh Phong

Tôi trở lại những chuỗi ngày đi sau Chuông Gió. Cô ấy đứng đợi tôi rất lâu dưới hàng rào ti-gôn, đôi mắt như thôi miên về phía những khóm dã quỳ nơi bắt đầu con đường. Ai đó nhẫn tâm treo thêm vài quả nặng vào con lắc trật nhịp của tôi, va đập lung tung chẳng còn theo quỹ đạo nào cả. Tôi vỡ bên này, vỡ bên kia. Ở sau đám dã quỳ, qua mắt lá, Chuông Gió nhỏ bé hơn rất nhiều, gầy và xanh xao hơn. Màn sương mỏng mảnh bay nhè nhẹ , hoa sữa rơi trên đôi mi như quét mực tàu. Tôi không nhìn Chuông Gió, nhưng hình ảnh cô ấy vẫn luôn ở trong tôi, nơi nhiều gió nhất. Tôi muốn chạy thật nhanh đến cánh cổng ấy, cầm lấy bàn tay lành lạnh đưa Chuông Gió đi, để bàn tay ấy có thể đợi đến khi dã quỳ nở, tôi sẽ đặt vào một bó vàng cam, Chuông Gió sẽ không còn lạnh; tôi muốn ôm cô gái bé nhỏ ấy vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc để xoa dịu những thổn thức, nơi ngực áo, trái tim tôi cũng đang run rẩy. Tôi muốn. . . Nhưng đôi chân tôi, giây phút ấy như đã chết vĩnh viễn dưới gốc dã quỳ. Tôi chỉ thấy Chuông Gió quay đi, bước một mình trên cung đường lá bay, đầu nghiêng sang bên phải, như cô ấy đã thường như vậy. Đi ra khỏi dã quỳ, tôi nép sát vào tường rào ti-gôn, hoa rụng xuống cổ, xuống vai, lạnh lắm. Thật may Chuông Gió không một lần quay đầu lại, cô ấy vẫn luôn như thế, đi về phía trước, không ngoảnh lại. Tôi là gió, là gió thì phải được tự do. Tôi cũng nên để những yêu thương của mình đuợc tự do. Chuông Gió đi về phía tương lai của cô ấy, tôi chẳng có quyền gì ngăn cản, chỉ sợ rằng một ngày Chuông Gió bị đau chân không thể tự đi, bị mắc mưa, sẽ không có ai cõng cô ấy về, không còn ai lau đi dòng sông không bao giờ cạn trên khóe mắt. Nhưng dã quỳ, chỉ nở khi ti-gôn đã rực rỡ từ lâu . . .

Chuông Gió sẽ ổn thôi, không phải cơn gió này, sẽ có cơn gió khác, lại khiến cô ấy leng keng

Nhưng còn tôi, tôi chưa rõ mình sẽ thế nào, nếu phía trước kia, chỉ là ti-gôn. Có thứ gì đó không công bằng, Chuông Gió làm sống lại một nửa con người tôi đã chết, những điều giản đơn, tôi nhận ra được, bằng nước mắt của Chuông Gió. Tôi chẳng làm được gì cho cô ấy, ngay khi Chuông Gió có thể mở cánh cửa nội tâm, để tháo bớt nỗi buồn ra ngoài, thì tôi chạy trốn, đóng vai một kẻ hèn nhát núp sau đám dã quỳ. Không có chuông gió, gió sẽ đi đâu cho hết những khoảng không im lặng. . .

Đến lớp, tôi trở lại với thói quen gần như đã bỏ, nhưng gục mặt xuống bàn, tôi cũng không tài nào ngủ được, trong tất cả những giấc mơ có hình hài, tất cả, đều leng keng

. . . Chuông Gió đã cột tóc lên, người ta nói khi con gái cột tóc lại, thì có điều gì đó đã đổi thay. Chuông Gió, hãy cứ đi, nơi nào cũng có gió, hãy cứ đi. Chuông Gió ngồi trên tôi, vẫn chỉ cách một bàn tay, nhưng sao tôi thấy, cái bàn tay ấy có thể đo được nửa vòng Trái đất, cứ rộng ra mãi. Tôi gắn lại chiếc chuông gió sứ xanh lá, từng mảnh một. Nó có sẹo, và thêm những âm thanh trầm hơn hẳn. Tôi đặt vào ngăn bàn Chuông Gió.

Mấy hôm nay, mẹ Chuông Gió đưa cô ấy đi học

Chuông Gió sắp bước trên những con đường mới. Còn tôi, vẫn đếm từng mũi giày trên cung đường lá bay. Không còn màn sương phía trước. Ti-gôn ngủ gục, tôi ngủ gục. Tôi. Có lẽ nên mãi mãi là tĩnh phong. . .

Là Chuông Gió, không sai, sai ở chỗ, cô ấy đang đứng, đối diện tôi, chưa một lần ngay cả trong tưởng tượng, tôi thấy mình như lúc này. Chuông Gió như từ cổ tích đi lên. Những bước chân vô định của tôi, gặp cô ấy, tại đây, mặt đối mặt, mái tóc mỏng mảnh như một màn sương. Cung đường lá bay. . .

2. Linh

Ngay từ lần đầu tiên gặp, tôi đã nhận ra cậu ấy. À không, là lần thứ hai. . .

Tôi còn nhớ như in buổi sáng mùa thu ấy, chiếc xe đạp dở chứng giữa đường. Mưa. Tôi loay hoay giữa bao nhiêu là lá rụng. Mẹ thì tắt máy, bố cũng chẳng buồn nghe. Tôi phải làm sao, bài thi không còn trong đầu tôi nữa. Tôi nhớ lại những tháng ngày qua, tôi như sống một mình trên Trái đất này, lạnh lắm. Bố mẹ tôi sống mà chẳng thèm nhìn nhau, tất nhiên tôi chắc cũng là vô hình. Tôi ngoan ngoãn, và giỏi giang, tôi có thể tự lo cho mình. Nhưng không phải lúc nào, tôi cũng làm được tất cả. Có những khi bất lực, tôi chới với trong khoảng không, rơi, và rơi mãi, đi qua những miền đất chẳng có ai. Tôi đã thôi không khóc như những ngày đầu. Không phải khóc làm gì cả, cũng chẳng ai biết, tôi giữ cho riêng tôi. Và nụ cười sẽ hong khô tất cả, tôi không rõ có hong khô được không, tạm thời, nụ cười làm đóng băng những vết thương lại. Nhưng lúc ấy, chẳng hiểu sao nước mắt tôi đã chạy vòng quanh. Tôi bất lực, trong thế giới toàn người là người, không ai quen biết tôi, không ai cả. Sao tôi lại có thể khóc, giữa chốn đông người như vậy. Rồi mặc kệ, đâu có ai quen biết tôi, tôi không khóc, là tại mưa, tôi không khóc.

Rồi như từ cổ tích đi lên, Gió xuất hiện. Cậu ấy không nhìn tôi, chỉ lặng lẽ đưa cho tôi chiếc khăn tay, thản nhiên như việc đánh răng rửa mặt vào buổi sáng. Mặc cho tôi ngồi bệt trên vỉa hè, trố mắt nhìn, Gió bắt đầu sửa xe cho tôi, vẫn cái cách thản nhiên, như cậu ấy đã từng sửa hàng trăm lần, chính chiếc xe này. Tôi vội vã ghi nhớ tất cả những gì thuộc về cậu ấy. Lá vàng bay sượt qua vai, mưa dịu dàng đậu lại trên mái tóc không một trật tự nào cả, khóe mắt cậu ấy, luôn trễ xuống. Xong xuôi, Gió dựng xe đạp của mình, trước khi đi, còn để lại một câu, tôi cất nó, sâu lắm

– Mưa thôi khóc rồi, nên cậu cũng bắt chước đi!

Tôi đã luôn tự thấy bản thân mình ngu ngốc vì thậm chí cái tên của cậu ấy tôi cũng không biết. Cứ tự hỏi liệu hôm ấy Gió có bị muộn mà phải bỏ thi không. Có lẽ chỉ hôm sau thôi, cậu ấy sẽ chẳng còn nhớ tí gì về con ngốc ngồi khóc bên vệ đường. Nhưng cả mùa thu ấy, đã đi vào tim tôi, với Gió. Có gì đã tan ra một chút . . .

Cổ tích lặp lại, tôi gặp lại Gió vào năm lớp 11. Chính cậu ấy chứ không phải ai khác. Những ký ức vẫn còn tươi nguyên, giờ nở bừng lên như khóm dã quỳ. Cậu ấy không nhớ tôi.

Tôi hay ngồi lặng nhìn Gió ngủ, phải kiềm chế lắm mới không vuốt mái tóc đã từng lấm chấm nước mưa của cậu ấy.

Gió, là Tĩnh Phong, một cơn gió đi hoang. nhưng im lặng. Tôi thích giang tay lao xuống dốc để bắt những cơn gió thổi ngược, nhưng Tĩnh Phong, dù cố gắng, đi ngược hay đi xuôi, tôi cũng không nắm bắt được cậu ấy, cho dù, là lặng.

Tôi và Gió đi chung đường. Có lẽ một thời gian dài, Gió không hề biết, tôi luôn đi sau cậu ấy khi về nhà. Gió đi, trên những vụn hoa ti-gôn hồng, Gió đi, về phía dã quỳ nơi bắt đầu con đường, cung đường lá bay. Gió, đi trong giấc mơ của tôi. . .

Tôi đã tìm được sự may mắn hiếm có, để đi chung với Gió. Chân cậu ấy rất dài, nếu đi sau, tôi sợ không theo kịp. Gió vẫn tĩnh, nhưng cậu ấy đã cười, thật sự nụ cười ấy là của buổi sáng sớm, nhưng đến đêm, tôi vẫn không tài nào ngủ được. Chúng tôi cứ thế, đi cạnh nhau qua mùa lá rụng, qua mùa ti-gôn, qua mùa dã quỳ. Chưa ai từng nói với ai, đối với tớ, cậu là thế này, thế kia. Nhưng tôi thấy điều đó thực sự chẳng cần thiết nữa. Tôi chỉ cần, cung đường, lá vẫn bay. . .

Tôi không hiểu sao cứ mỗi lần nỗi đau của tôi trào ra ngoài không gì ngăn chặn nổi, khi tôi trở thành một đứa trẻ vô dụng, thì người ở bên tôi luôn luôn là Gió. Tôi bay trên lưng của Gió, nước mắt ướt đầm hai má, rất lạnh. Tôi dụi đầu vào vai cậu ấy, thấy tim mình ấm hẳn. Những gì tôi giấu cho riêng mình bấy lâu nay, gửi vào Gió. Lần này, Gió bảo tôi cứ khóc, đừng bắt chước mưa tạnh làm gì. Tôi khóc, cho cả trái tim trống vắng của Gió, tôi biết Gió chỉ sống với ba, tôi biết cậu ấy, cũng nghèo, như tôi. Ngủ gục, trái tim tôi lang thang, trong Gió. Khi tỉnh dậy, tôi mới chợt nhớ ra, chuông gió sứ, xanh lá, món quà tôi định tặng Gió, đã rơi vỡ ở nơi nào, Phong Linh. . .

Mẹ muốn tôi đi chung, đi đến nơi có tình yêu mới của mẹ, mẹ vẫn lo cho tôi, lo cho tương lai của tôi, mẹ chỉ không biết, một số thứ mà thôi. Tôi chờ Gió, muốn nói với cậu ấy, tôi có nên đi hay không, thực lòng đó là điều tôi không bao giờ tôi muốn, nhưng ba cần tôi, mẹ cũng cần tôi, tôi không biết điều đó có đúng không, nhưng tôi tự an ủi mình như vậy. Ra đi hay ở lại. hả Gió, hả Tĩnh Phong???

Nhưng Gió, chẳng bao giờ đến nữa, tôi đợi dã quỳ, tôi đợi một bóng dáng quen thuộc đi ra từ nơi ấy, tôi quay đi, nhưng kì thực tôi vẫn đợi. Gió đã tìm được một nơi tự do khác để đi, hay Gió đã tĩnh lặng mãi mãi, tôi không biết. Tôi chưa từng nắm bắt được. Tĩnh Phong . . .

Những ngày tiếp theo là những ngày tôi mất dần từng góc một, tôi mong chờ điều gì, tôi chờ đợi điều gì. Chuông gió xanh lá sứ, đầy sẹo. Tôi đã dựa vào cậu ấy hai lần. Vậy mà, khi Gió lặng lẽ ra đi, không hay có lý do, tôi không thể nói một lời cảm ơn, và vô vàn những điều chưa kịp nói, từ mùa thu. Tại sao lại như vậy. Một ngàn câu hỏi, toàn lá bay. Nhưng tôi chẳng thể tìm thấy câu trả lời nào thỏa đáng. Cổ tích đôi khi là bước đến và nắm lấy. . .

Gió, đang ở trước mắt tôi . . .

3. Cung đuờng lá bay

— Nếu tớ đi khỏi đây. . .

– . . .

– Cậu, có giữ. . . ?

– . . .

– Vậy cậu, có thể nhớ ?

– . . .

– Không sao đâu, cho dù cậu chẳng thể để lại gì trong tâm trí, chỉ cần tớ vẫn thấy cậu, dù chúng ta không ở gần nhau . . .

– . . .

– Như vậy, nhé ?

– …

– …

– Linh! Cậu có biết, tại sao đến giờ, cậu vẫn chưa đi được, khỏi đây, khỏi cung đường lá bay? Bởi vì bấy lâu nay, cậu đã mắc kẹt. . . trong giấc mơ của tớ . . . .

4. Tĩnh Phong

Chuông Gió hỏi tôi nếu cô ấy ra đi, tôi có giữ lại không. Thực lòng tôi muốn nắm tay cô ấy kéo đi và nói: “Cậu hãy chỉ đi về phía tớ có được không?”. Nhưng tôi không làm được. Một mình Chuông Gió nói, ti-gôn rụng đầy dưới chân, giọng Chuông Gió lạc đi. Tôi sợ trời sẽ mưa. Hạnh phúc tôi để tuột, một lần, lần thứ hai, liệu tôi có chết chỉ một nửa con người. Tĩnh phong, tôi có được quyền ngược đường, liệu tôi có thể tha thứ cho chính mình, khi cung đường, lá chẳng còn bay?

Tôi không nhớ mình đã nói gì, chỉ nhớ rằng, Chuông Gió, tiến lại gần tôi, hơn bao giờ hết, đưa cho tôi một chiếc khăn tay. Tôi sững người. Chiếc khăn tay, ba năm trước tôi đưa cho một cô gái để lau nước mắt. Nhưng hôm nay, dưới ti-gôn, trên cung đường lá bay, tôi không cần dùng đến nó. Nước mắt cô gái ấy, lần này rơi trên ngực áo tôi. Một cơn mưa, ướt cả trái tim những ngày qua bị bỏng.

Sau lưng tôi, dã quỳ, nở tự bao giờ . . .

Để lại một bình luận