mục tiêu thách là chủ đề quan trọng giúp bạn hiểu rõ hơn về tối ưu SEO hiệu quả. Cùng khám phá chi tiết ngay bên dưới!
| Bồi đắp văn hoá, phát huy sức mạnh con người Việt Nam trong kỷ nguyên mới Tiếp tục phát huy sức mạnh khối đại đoàn kết toàn dân tộc |
Theo ông Lê Văn Tùng (phường Thanh Xuân, Hà Nội), mục tiêu 10% (chỉ tiêu này nằm trong phần Mục tiêu, chỉ tiêu cụ thể đến năm 2030. Tốc độ tăng trưởng GDP bình quân giai đoạn 2026 – 2030 từ 10%/năm trở lên. GDP bình quân đầu người đến năm 2030 đạt khoảng 8.500 USD. Tỉ lệ đô thị hóa đạt trên 50%…) là một bước nhảy vọt đầy tham vọng, gần gấp đôi mức tăng trưởng thực tế của giai đoạn trước (khoảng 6,3%).
Sự chênh lệch lớn này đặt ra yêu cầu về tính khả thi và căn cứ khoa học của các giải pháp. Nếu chỉ chạy theo con số, rất dễ tái diễn mô hình tăng trưởng cũ: Dựa vào vốn đầu tư thâm dụng và khai thác tài nguyên, gây áp lực nặng nề lên môi trường và kéo dài nguy cơ rơi vào bẫy thu nhập trung bình.
Ông Tùng chỉ ra theo phân tích của giới chuyên môn cho thấy, để mục tiêu 10% trở thành hiện thực bền vững, nền kinh tế cần phải dựa trên hai trụ cột cốt lõi: Nâng cao năng suất lao động (TFP) và cải thiện hiệu quả sử dụng vốn (ICOR). Đây là lời giải cho việc tăng tốc mà vẫn giữ được chất lượng.
Thứ nhất, việc cải thiện năng suất lao động đòi hỏi một sự chuyển đổi vĩ mô, không chỉ là đào tạo nghề mà là tái cơ cấu kinh tế theo chiều sâu, ưu tiên các ngành có giá trị gia tăng cao: công nghiệp chế biến, chế tạo, công nghiệp hỗ trợ và kinh tế số. Chính phủ cần mạnh dạn thúc đẩy đổi mới sáng tạo (R&D) thông qua các cơ chế tài chính đột phá, chấp nhận rủi ro và khuyến khích khu vực tư nhân trở thành động lực chính của sự sáng tạo. Chỉ khi khoa học công nghệ thực sự là đầu tàu, GDP mới có thể tăng trưởng phi mã một cách tự tin.
Thứ hai, việc quản lý và sử dụng vốn phải được siết chặt. Hệ số ICOR của Việt Nam hiện nay vẫn còn cao, cho thấy hiệu quả đầu tư chưa đạt yêu cầu. Để khắc phục, cần dồn nguồn lực công vào các dự án kết cấu hạ tầng chiến lược có tính lan tỏa cao như giao thông đa phương thức, hạ tầng số, và hạ tầng phục vụ Chuyển đổi Xanh như Dự thảo đã nêu. Quan trọng hơn, cần đảm bảo một môi trường kinh doanh thực sự minh bạch, cởi mở, loại bỏ mọi rào cản hành chính để dòng vốn tư nhân, vốn FDI chất lượng cao có thể dễ dàng đổ vào các ngành sản xuất và dịch vụ hiện đại.
Cuối cùng, điều mà ông Tùng cùng nhiều người dân mong muốn là một kế hoạch hành động chi tiết và một kịch bản rủi ro toàn diện. Báo cáo chính trị cần thể hiện sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho mọi biến động, từ rủi ro địa chính trị toàn cầu đến những biến đổi trong chuỗi cung ứng. Khả năng tự cường, tự chủ chiến lược của nền kinh tế phải được đặt lên hàng đầu.
Cơ quan chức năng phải có một chiến lược phát triển không chỉ mang tính khát vọng mà còn đảm bảo tính khả thi, tạo đà vững chắc để đất nước vững bước tiến vào kỷ nguyên mới, đạt mục tiêu trở thành nước đang phát triển có thu nhập trung bình cao vào năm 2030.
Mục tiêu GDP 10% và thách thức chuyển hóa khát vọng thành hiện thực
| Bồi đắp văn hoá, phát huy sức mạnh con người Việt Nam trong kỷ nguyên mới Tiếp tục phát huy sức mạnh khối đại đoàn kết toàn dân tộc |
Theo ông Lê Văn Tùng (phường Thanh Xuân, Hà Nội), mục tiêu 10% (chỉ tiêu này nằm trong phần Mục tiêu, chỉ tiêu cụ thể đến năm 2030. Tốc độ tăng trưởng GDP bình quân giai đoạn 2026 – 2030 từ 10%/năm trở lên. GDP bình quân đầu người đến năm 2030 đạt khoảng 8.500 USD. Tỉ lệ đô thị hóa đạt trên 50%…) là một bước nhảy vọt đầy tham vọng, gần gấp đôi mức tăng trưởng thực tế của giai đoạn trước (khoảng 6,3%).
Sự chênh lệch lớn này đặt ra yêu cầu về tính khả thi và căn cứ khoa học của các giải pháp. Nếu chỉ chạy theo con số, rất dễ tái diễn mô hình tăng trưởng cũ: Dựa vào vốn đầu tư thâm dụng và khai thác tài nguyên, gây áp lực nặng nề lên môi trường và kéo dài nguy cơ rơi vào bẫy thu nhập trung bình.
Ông Tùng chỉ ra theo phân tích của giới chuyên môn cho thấy, để mục tiêu 10% trở thành hiện thực bền vững, nền kinh tế cần phải dựa trên hai trụ cột cốt lõi: Nâng cao năng suất lao động (TFP) và cải thiện hiệu quả sử dụng vốn (ICOR). Đây là lời giải cho việc tăng tốc mà vẫn giữ được chất lượng.
Thứ nhất, việc cải thiện năng suất lao động đòi hỏi một sự chuyển đổi vĩ mô, không chỉ là đào tạo nghề mà là tái cơ cấu kinh tế theo chiều sâu, ưu tiên các ngành có giá trị gia tăng cao: công nghiệp chế biến, chế tạo, công nghiệp hỗ trợ và kinh tế số. Chính phủ cần mạnh dạn thúc đẩy đổi mới sáng tạo (R&D) thông qua các cơ chế tài chính đột phá, chấp nhận rủi ro và khuyến khích khu vực tư nhân trở thành động lực chính của sự sáng tạo. Chỉ khi khoa học công nghệ thực sự là đầu tàu, GDP mới có thể tăng trưởng phi mã một cách tự tin.
Thứ hai, việc quản lý và sử dụng vốn phải được siết chặt. Hệ số ICOR của Việt Nam hiện nay vẫn còn cao, cho thấy hiệu quả đầu tư chưa đạt yêu cầu. Để khắc phục, cần dồn nguồn lực công vào các dự án kết cấu hạ tầng chiến lược có tính lan tỏa cao như giao thông đa phương thức, hạ tầng số, và hạ tầng phục vụ Chuyển đổi Xanh như Dự thảo đã nêu. Quan trọng hơn, cần đảm bảo một môi trường kinh doanh thực sự minh bạch, cởi mở, loại bỏ mọi rào cản hành chính để dòng vốn tư nhân, vốn FDI chất lượng cao có thể dễ dàng đổ vào các ngành sản xuất và dịch vụ hiện đại.
Cuối cùng, điều mà ông Tùng cùng nhiều người dân mong muốn là một kế hoạch hành động chi tiết và một kịch bản rủi ro toàn diện. Báo cáo chính trị cần thể hiện sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho mọi biến động, từ rủi ro địa chính trị toàn cầu đến những biến đổi trong chuỗi cung ứng. Khả năng tự cường, tự chủ chiến lược của nền kinh tế phải được đặt lên hàng đầu.
Cơ quan chức năng phải có một chiến lược phát triển không chỉ mang tính khát vọng mà còn đảm bảo tính khả thi, tạo đà vững chắc để đất nước vững bước tiến vào kỷ nguyên mới, đạt mục tiêu trở thành nước đang phát triển có thu nhập trung bình cao vào năm 2030.

