Gió nổi lên rồi, anh còn nhớ em không?


blogradio.vn – Người ta từng nói rằng: Thời gian sẽ khiến cho mọi vết thương lành lại, chuyện cũ rồi cũng sẽ được bỏ qua. Nhưng đối với bản thân Hạ Miên, cô không muốn nó lành lại, vì điều đó sẽ khiến cô quên đi anh.

***

Hạ Miên im lặng, trên tay cô là đoán hoa bồ công anh đã nở rộ.

Cô nắm chặt lấy nó, không buông. Từng cử chỉ nhẹ nhàng của cô như đang bảo vệ những hạt giống kí ức bé nhỏ trong đó, một cách thật dịu dàng.

Ngồi trên cánh đồng xanh mát, cô nhắm mắt lại, hồi tưởng mọi chuyện về một người, một người cô đã từng và giờ vẫn thật sự đang rất yêu.

Nhưng, ông trời lại không cho phép cô có thể đi đến cuối của mối tình đó.

Một mối tình dang dở đến ngỡ ngàng.

Một mối tình phải nói rằng đã từng rất đẹp nhưng giờ đây chỉ có một mình Hạ Miên trong nó. Người cô yêu – Đông Vũ – đã rời xa cô và thế giới vì cơn bạo bệnh cách đây năm năm rồi. Ngồi nhìn xuống những bông hoa bồ công anh trong tay, cô nhẹ nhàng hôn lên đó và thì thầm:

“Hôm nay thật đẹp trời đúng không Đông Vũ? Chỉ khác rằng không có anh ở bên thôi…”

Hạ Miên nhìn những bông hoa trong tay, chợt mỉm cười nhẹ, một nụ cười nhạt nhoà như nắng ở cuối ngày.

Gio Noi Len Roi%2C Anh Con Nho Em Khong

“Anh biết không? Em đã từng phải hứa với bản thân rằng, phải học cách nở một nụ cười ngay khi mà không có anh ở bên, phải sống một cuộc sống thật hạnh phúc và bước tiếp như anh mong muốn. Nhưng…” – Chợt cô ngập ngừng nói. Cánh môi nhỏ khẽ run lên – ‘Liệu như vậy có đúng không, hay là em chỉ đang từ dối trá thôi?”

Chợt cô bật khóc. Nước mắt từ khoé mi cô lăn dài trên má, nhỏ xuống cắm.

Những giọt nước mắt của sự buồn bã, sự đau lòng, sự dồn nén trong năm năm qua, kể từ cái ngày Đông Vũ rời khỏi thế gian này.

Người ta từng nói rằng: Thời gian sẽ khiến cho mọi vết thương lành lại, chuyện cũ rồi cũng sẽ được bỏ qua. Nhưng đối với bản thân Hạ Miên, cô không muốn nó lành lại, vì điều đó sẽ khiến cô quên đi anh.

“Em có quá ích kỉ không Đông Vũ?” – Cô tự hỏi – “Mọi người nói rằng, sẽ có một lúc nào đó em sẽ quên đi anh để bắt đầu một cuộc sống mới. Nhưng mà… một người từng là tất cả của em thì nào quên được?”

Như thế nghe được tâm tình ấy của cô, từ đâu một cơn gió nhẹ thổi qua, cuốn lấy đi những hạt giống bồ công anh đó – như thể một lời an ủi thầm lặng từ nơi nào đó, rất xa.

Hạ Miên ngơ ngác, nhìn theo những cánh bồ công anh đó bay đi, như những kí ức đang dần trôi xa. Những hạt giống nhỏ bé ấy bay lên trời cao, hoà vào những đám mây trắng như thể tan ra vào khoảng không trung.

Ánh mắt của cô vẫn dõi theo những hạt giống đó dù cho nó vẫn bay, gió vẫn thổi, nhưng trong lòng cô từ từ dâng lên một cảm giác gì đó dịu lại.

Chợt từ đâu một cơn gió nhẹ thổi đến như ôm lấy cô. Một cảm giác ấm áp đột nhiên dâng lên từ đâu đó trong không gian này.

Ấm áp, nhẹ nhàng, Hạ Miên tự như thấy ai đó ôm lấy mình một cách thoáng qua.

“Đông Vũ, là anh đúng không?…” – Cô khẽ hỏi, dù cho biết rằng đáp lại cô chỉ là khoảng không im lặng.

Thật lòng, lúc này cô cũng không biết nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng nhìn theo những hạt giống ấy, dù cho chúng đã vô hình trên khoảng không kia từ lúc nào.

Trong lòng cô lúc này cảm thấy vô cùng tiếc nuối cảm giác ban nãy. Thật sự rằng, cô đã từng mong chờ điều gì đó trong khoảnh khắc kia.

Tiếc nuối, Hạ Miên đặt phần cuống hoa lúc nãy xuống đất, đứng lên định rời đi, mặc cho lòng cô lúc này chẳng hề muốn một chút nào.

Nhìn vào khoảng chân trời xa tắp, bản thân cô lúc này không biết đã trôi đâu về đâu.

“Mình thật nhảm nhí.” – Cô cười tự giễu nói với bản thân – “Làm sao mà có thể là anh ấy được.”

Đừng nhìn cánh đồng cỏ xanh tắt kia một lúc, cuối cùng cô vẫn hạ quyết tâm rời đi.

Nhưng, gió nổi lên rồi.

Những cơn gió chợt nổi lên, như một bản nhạc giao hưởng nào đó, vừa mạnh mẽ nhưng cũng dịu dàng. Mùi hương của hoa dại bay lên, phảng phất trong không khí một cách nhẹ nhàng, từ như mùi nước hoa mà Đông Vũ hay dùng. Hạ Miên khựng lại, nhìn mọi thứ xung quanh.

Trái tim cô lúc này chẳng hiểu sao mà nhói lên… nhưng rồi lại mỉm cười.

“Ừ… chắc là anh nhớ em rồi….”

© Hàn Dạ – blogradio.vn

Mời xem thêm chương trình:

Ngược Dòng Ngược Lối, Chúng Ta Mất Nhau | Radio Tâm Sự


Để lại một bình luận