blogradio.vn – Anh đi tìm khắp, hỏi tất cả bạn bè, không ai biết. Anh đi khắp nơi mình từng ngồi, từng hẹn… Mùa hè năm sau anh đã về nước tìm em. Anh từng ước gì em cứ nhắn một dòng: ‘Anh đừng chờ nữa’.
***
Khách sạn Metropole buổi sáng mùa đông Hà Nội lặng lẽ và sang trọng. Ánh nắng mỏng rọi qua lớp kính lớn, ánh lên lớp sương trắng đọng trên lá cây ngoài cửa. Cô bước vào, kéo nhẹ khăn choàng, vừa đặt chiếc vali xuống quầy lễ tân thì một giọng nói phía sau khiến cô khựng lại:
– Ngọc?
Cô quay lại, ánh mắt chạm vào một bóng hình quen thuộc. Cô đứng sững, trái tim như rơi vào khoảng trống. Là Tùng. Thời gian có thể thay đổi mọi thứ, nhưng gương mặt ấy, dáng người ấy, giọng nói ấy, ánh mắt ấy… vẫn vẹn nguyên như trong ký ức hai mươi năm trước. Trong khoảnh khắc, ký ức từ nơi sâu thẳm quay về. Họ từng yêu nhau, một tình yêu thanh xuân, nồng nàn mà yên tĩnh như tuyết rơi đêm đông. Hồi đó họ cùng học ở Odessa, nhưng cô phải về nước vì mẹ bệnh nặng. Tùng ở lại thêm ba năm để hoàn tất đại học. Từ ngày Ngọc về nước, họ bặt tin nhau, chia tay lặng lẽ, thời gian cuốn họ đi mỗi người một hướng.
– Anh… Tùng?
Cả hai đứng lặng nhìn nhau, mắt cô như hoe đỏ. Cảm xúc ngày xưa trỗi dậy, nguyên vẹn, ấm áp, như thể chưa từng có hai mươi năm xa cách. Tùng bước tới, siết chặt cô vào lòng, như sợ nếu buông tay, cô sẽ biến mất một lần nữa. Anh nhìn thật sâu vào mắt cô.
– Nhìn em ít thay đổi, anh mừng lắm. Em ở đây mấy ngày?
– Em có lịch hội nghị ngày mai anh ạ. Em cũng rất vui, thấy anh khỏe, thành đạt.
– Trùng hợp là ngày mai anh mới dự hội thảo. Em đi đường có mệt không, chiều mình đi dạo Thủ đô chút được không em?
Làn gió ngoài phố bỗng thổi qua, lay động khung cửa, như lay động tâm trí cô. Cô im lặng một lát rồi nhìn anh, khẽ gật đầu. Họ cùng nhau đi dọc Hồ Tây, trời se lạnh, nắng mỏng và dịu như tấm lụa vàng vắt nhẹ qua mặt hồ. Họ đứng trước sân chùa Chùa Trấn Quốc, ngắm mái cong uốn lượn phản chiếu xuống làn nước như một bức tranh thủy mặc, lắng tiếng chuông chùa ngân dài, chậm rãi, như vọng từ một thời rất xa. Cô nhìn anh, trong một thoáng, cô như thấy khuôn mặt anh năm ấy: gương mặt rạng rỡ dưới tuyết, ánh mắt luôn ánh lên thứ dịu dàng mà chỉ dành riêng cho cô. Từng cái nắm tay, từng lần anh nắm tay cô ngắm những bông tuyết đầu tiên rồi bên nhau qua những con phố phủ đầy tuyết trắng, lúc ngắm cảnh sắc mùa xuân rực rỡ diệu kì, nhớ mùa hè dạo trên bến cảng vẫy tay chào những con tàu rời cảng… hiện rõ trước mắt cô. Tim cô thắt lại, một cảm giác hoang mang, chẳng kịp phân định cô đang mơ hay là hiện thực. Gió lạnh thổi nhè nhẹ, khiến cô khẽ rùng mình. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ tháo khăn choàng của mình quàng lên cổ cô, khẽ xoa ấm bàn tay cô. Cử chỉ ấy càng khiến lòng cô thắt lại. Cô quay đi, tránh ánh mắt anh, nhưng lại thấy giọng mình run lên:
– Hồi ở Odessa, cũng mùa này, em hay quên mang găng tay. Anh toàn lén bỏ đôi găng vào balo em, rồi giả vờ không biết.
Cô nói, mắt dõi về phía tháp Phật đỏ giữa hồ. Anh mỉm cười ấm áp.
– Còn em toàn trốn anh, một mình đi tàu điện hết ga này đến ga khác. Làm anh lo, cứ phải đi theo suốt thôi.
Cô bỗng bước về người bán chim phóng sinh, bàn tay khẽ mở chiếc lồng nhỏ. Những chú chim sẻ nâu đồng loạt tung cánh, lượn một vòng quanh mặt hồ rồi bay vút vào bầu trời. Gió tạt nhẹ vào tóc cô, làm bay mái tóc dài. Cô khẽ nghiêng đầu nhìn theo những cánh chim nhỏ bé, đôi mắt dõi xa. Anh đến sát bên cô, ngắm những cánh chim rời lồng, anh thấy lòng mình chơi vơi, như thể mỗi con chim ấy mang theo một phần ký ức, một phần anh từng là của cô và cô từng là của anh. Anh lặng lẽ nhìn cô, thấy rõ trong ánh mắt cô một nỗi buồn sâu không đáy. Anh rất muốn gọi tên cô, ôm chặt lấy cô. Nhưng anh đứng lặng, lòng đầy ắp một nỗi đau dịu dàng, không gào thét, nhưng âm ỉ suốt một đời. Họ bước chậm vào chùa, không gian thanh tịnh, khói hương nhẹ bay. Cô đứng trước tượng Phật uy nghi, đôi bàn tay chắp lại nhưng mọi lời khấn đều nghẹn lại trong cổ họng. Cô chỉ khẽ nhắm mắt, cố xua đi dòng ký ức đang ào ạt kéo về để lời nguyện duy nhất vang vọng: “Xin cho con được an nhiên… và xin người ấy, người con đã yêu bằng cả tuổi trẻ, được bình yên, hạnh phúc, dù không có con bên cạnh”. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi. Tùng đứng bên cô, không nói lời nào. Họ lặng lẽ rời khỏi chùa, mỗi người cảm nhận được tình yêu ngày ấy vẫn còn thổn thức…
Phố cổ chiều cuối đông, những con phố nhỏ rêu phong lặng lẽ, trầm mặc. Hai người bước đi bên nhau, không vội vã, cũng không nói nhiều, như thể sợ làm vỡ sự tĩnh lặng mong manh giữa họ. Cô đưa tay chạm nhẹ vào mấy chiếc đèn lồng treo trước hiên một cửa tiệm cũ. Anh dừng lại, lặng nhìn. Gương mặt cô lúc ấy, dịu dàng, thanh thoát và xa xăm, khiến anh nghẹn lại. Giống hệt dáng cô ngày xưa, khi đứng trước cửa hàng bán sách cũ ở Odessa, mê mải chọn từng cuốn. Họ ghé vào một tiệm lưu niệm nhỏ. Anh nhìn thấy một đôi bao tay len xám và một chiếc khăn dệt tay màu đỏ. Anh đưa cho cô, ánh mắt dịu dàng: “Em đừng để bị lạnh nhé”. Cô cầm lấy, trong tim lan tỏa sự ấm áp vô cùng. “Chiếc khăn gió ấm”, một cái ôm dịu dàng mà cô đã thiếu suốt hai mươi năm. Cô nhìn anh, nhẹ nhàng trao anh một hộp nhỏ đựng một cây bút máy màu đen bóng, khắc chữ “Thành công”: “Em mong anh một đời mạnh khỏe, hạnh phúc, thăng tiến”. Cả hai lặng đi vài giây, đôi mắt rưng nhẹ.
Chiều muộn, họ đứng trước điểm dừng BRT, nơi những chiếc xe buýt nhanh trượt nhẹ qua mặt đường như lướt qua năm tháng. Những tấm kính trong veo phản chiếu gương mặt họ, đã đổi khác, nhưng ánh mắt lại vẫn nguyên vẹn như hai mươi năm trước. Cô đứng lặng, mắt dõi theo từng chuyến xe lao vút qua như thể đang chờ một chiếc nào đó chở họ quay ngược về năm ấy. Trên những chiếc tàu điện xuyên qua thành phố tuyết trắng, họ ngồi cạnh nhau trên những băng ghế lạnh cóng, tay đút chung một túi áo khoác. Chiếc xe buýt nhanh vừa rời khỏi trạm, để lại làn gió lạnh lẽo lùa qua những tấm kính trong suốt. Họ đứng đó, giữa dòng người vội vã, nhưng không còn thuộc về nhịp sống hiện tại nữa. Không gian xung quanh bỗng nhòe đi, chỉ còn lại hai người và một thời thanh xuân vẹn nguyên ùa về, rõ ràng như mới hôm qua. Anh bất chợt nói khẽ, giọng như gió:
– Em nhớ không? Mùa đông đầy tuyết, chúng ta đi khắp các thành phố, anh muốn được ngồi cạnh em thật lâu.
Cô quay sang anh, ánh mắt như hồ nước mùa đông, tĩnh lặng nhưng sâu đến nhói, buồn đến mềm tim.
– Em còn nhớ có lần chúng ta đi lạc đến tận ngoại ô… ngồi ở bến chờ cuối cùng, ăn chiếc bánh mì khô khốc, lạnh đến buốt tay nhưng cười vui, ấm áp vô cùng.
Một cơn gió đầu mùa xộc tới, anh bỗng ôm ghì lấy cô, thật chặt. Cô sững lại, rồi cũng vòng tay qua lưng anh, run rẩy. Cái ôm ấy không còn là của hai người từng yêu, mà là của hai linh hồn từng đánh mất nhau, nay gặp lại, không còn mong giữ, chỉ cầu một lần được thở cùng một nhịp, lặng lẽ. Anh cúi đầu nói vào tóc cô, chậm và nghẹn:
– Cho dù đến khi tóc đã bạc màu, trái tim anh mãi nhớ chúng ta đã yêu nhau đến mức chẳng cần điểm đến.
Cô lặng người, kỷ niệm xưa bỗng sống dậy, hiện lên như một đoạn phim quay chậm, hai chiếc bóng trẻ trung, tay nắm tay, cười nói hạnh phúc giữa băng tuyết, thế giới lúc ấy thu nhỏ lại chỉ còn hai người. Một chuyến BRT nữa sắp tới. Đèn xe rọi qua mặt họ, chạm vào mắt anh, đỏ hoe. Cô thấy rõ. Nhưng không nói gì. Chỉ lặng lẽ chạm tay lên tim mình, như cách họ từng làm ngày xưa để hứa mà không cần lời.
Họ đến Hồ Gươm khi phố vừa lên đèn. Mặt hồ phẳng lặng, tháp Rùa hiện ra mờ ảo, ánh đèn trang trí hắt xuống nước tạo thành những vệt loang loáng như tấm gương cũ đang in lại bóng người xưa. Bước chân của họ chậm rãi men theo vỉa hè lát đá dọc bờ hồ. Ban nhạc đường phố đang chơi bản ballad quen thuộc. Giai điệu vang vọng trong đêm như lời thì thầm, tiếng guitar đều đặn như nhịp tim, kéo họ trở về một không gian rất xa, Odessa. Những buổi tối nơi ấy, họ cũng từng đứng thế này, lặng im, tay đan tay xem những ban nhạc đường phố. Một họa sĩ già ngồi bên góc hồ, vẽ ký họa cho một cặp đôi trẻ. Cô gái tựa vào vai bạn trai, tay ôm bó hoa nhỏ, mỉm cười hạnh phúc. Bức tranh dần hiện lên trên nền giấy trắng, gọn ghẽ, dịu dàng, thanh xuân. Cô nhìn cảnh ấy rất lâu, mắt cô ánh lên một thứ vừa ngọt vừa đau.
– Hồi đó, chúng ta cũng từng ngồi vẽ chân dung… Có lần anh vẽ em bằng bút bi, mắt em lệch, tóc thì rối tung, mà anh cứ khen đẹp.
– Vì đó là em.
Anh mỉm cười, nắm tay cô. Họ ngắm Hồ Gươm tĩnh lặng, từng chiếc lá rơi xuống mặt hồ. Trong lòng họ, kỷ niệm đang gợn sóng, cuộn chậm, sâu và không ngừng. Tiếng hát nhẹ nhàng vọng đến: “Chúng ta yêu nhau, nhưng không cùng một con đường…”. Anh khẽ ôm bờ vai cô, cả hai cùng run lên. Họ bên nhau đến một quán cà phê có view đẹp nhìn ra Hồ Gươm trong một ngõ phố cổ. Bên ngoài cửa kính, đèn đường hắt xuống mái ngói rêu phong, ánh vàng đượm như ký ức. Trong không gian ấm áp có mùi cà phê và quế, họ ngồi ngồi đối diện, yên lặng ngắm những ánh đèn vàng rải đều trên mặt hồ và nghe tiếng nhạc dịu êm. Bỗng bài hát “Chiều Đông Mátxcơva” vang lên từ chiếc loa nhỏ góc trần, một cánh cửa bật mở ký ức. Tùng đang dõi mắt theo làn nước mờ sương ngoài hồ, chợt siết nhẹ tay cô, khẽ nói:
– Anh nhớ bông tuyết đầu mùa năm đó. Em ngửa mặt nhìn, tay giơ ra hứng tuyết, mắt sáng rực như con nít. Lúc ấy, anh đã nghĩ… nếu có thể giữ em trong giây phút đó mãi mãi thì tốt biết bao.
Ngọc nhìn anh, ánh mắt cô long lanh, như có một bông tuyết đầu mùa đang rơi nhẹ vào tim.
– Hôm ấy em vừa thi xong môn Triết học Mác-Lênin, mệt bơ phờ. Anh đến ký túc đón em đi dạo, bảo có “món quà đặc biệt”. Rồi anh chỉ tay lên bầu trời… và em thấy bông tuyết đầu tiên rơi xuống.
Tùng bật cười nhẹ. Ngọc vẫn nói giọng khẽ khàng, như sợ nếu im lặng thì ký ức sẽ tan mất:
– Em nhớ mãi trận bão tuyết năm ấy. Cả thành phố tan hoang, tê liệt, mọi hoạt động đình trệ… Vậy mà anh đi bộ gần chục cây số, mang theo bánh mì và nến. Mở cửa, thấy anh ướt sũng, tóc bám đầy băng tuyết, em bật khóc. Nhưng anh vẫn cười: “Không có bão nào ngăn được anh đến với em.”
Tùng mỉm cười, nụ cười như đang lạc giữa hai thập kỷ:
– Nhớ có hôm chúng ta dạo biển, đứng sát mép bờ biển, gió thổi mạnh, sóng dữ dội tung từng cột nước cao, anh siết chặt em rồi bế bổng em lên. Anh sợ em ngã, bị gió thổi đi…
Khi bản nhạc “Chiều Đông Mátxcơva” trôi về giai điệu đoạn cuối: “Xin em, xin em, xin em thêm một lần nữa/Dù vẫn biết mai là giã từ/Mai đây khi trong xa xôi, xin người hãy nhớ/Dẫu tình yêu là những cơn mơ”, Ánh mắt Tùng đang ấm áp bỗng trầm hẳn, tối lại. Anh nhìn ra cửa sổ, giọng anh nghẹn, từng chữ từng chữ như bật ra từ ngực, cào vào lòng Ngọc.
– Em về nước rồi bặt tin, không một dòng thư, không một lời tạm biệt, như biến mất khỏi anh. Anh đã đợi em, ngày nào anh cũng gửi thư và mong thư em. Có những buổi sáng anh tỉnh dậy với hy vọng có thư của em, nhưng rồi tuyệt vọng. Ngày nào cũng vậy, suốt hơn hai năm. Anh đi tìm khắp, hỏi tất cả bạn bè, không ai biết. Anh đi khắp nơi mình từng ngồi, từng hẹn… Mùa hè năm sau anh đã về nước tìm em. Anh từng ước gì em cứ nhắn một dòng: ‘Anh đừng chờ nữa’.
Ngọc lặng đi, cúi đầu, cắn chặt môi, ngón tay mân mê ly trà nóng trước mặt. Anh nói khẽ, như trút ra điều chất chứa trong lòng suốt hai mươi năm:
– Anh đã không thể tập trung học tập, cứ ra biển ngồi một mình. Đêm nào cũng đọc đi, xem lại từng dòng chữ, từng lá thư em viết, xem ảnh, kỷ vật của em rồi ngủ thiếp đi trên bàn. Bao lần anh định đốt, xé hết nhưng không nỡ. Anh lang thang ra biển, hét gọi em: “Ngọc! Em đang ở đâu?”, mặc cho trời lạnh âm 10 độ, gió quất từng cơn vào mặt. Anh đã đi một cách vô thức tất cả các chuyến tàu điện đến bến cuối cùng, chỉ còn một mình anh trên tàu, giữa đêm mùa đông trắng xóa, tìm mãi một người… Anh đã định bỏ hết, về nước để tìm cho bằng được em.
Cô sững người. Trái tim cô như bị bóp nghẹt, giọng lạc đi:
– Hồi đó em về nước vì gia đình gặp chuyện, mẹ em ngã bệnh. Em phải nghỉ học chăm mẹ và đi làm phụ thêm nuôi các em. Em nghĩ mình không còn tương lai, không thể quay về bên anh. Em đã viết rất nhiều bức thư, nhưng chưa bao giờ gửi. Em không muốn rời đi như vậy. Em có nghe một người bạn kể, sau khi em về nước, anh rất buồn, nhưng em cũng không dám gửi thư cho anh.
Tùng siết nhẹ tay Ngọc, bàn tay lạnh như của một người đi qua mùa đông mà không có áo ấm. Anh nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhưng sâu như đáy nước:
– Lúc đó anh nghĩ, chắc em đã quên anh, không muốn cùng anh. Anh vượt qua nỗi đau, tiếp tục học. Nhưng có những đêm vẫn nằm mơ thấy em cười, rồi tỉnh dậy trong căn phòng trống. Và sáng ra, lại đi tìm xem có thư của em không.
Ngọc nắm chặt tay anh, mắt rưng rưng nhìn sâu vào mắt anh, mong anh hiểu: trái tim cô chưa từng phản bội. Rồi cô bật khóc nức nở khi nỗi đau chôn chặt và sâu trong lòng quá lâu nay bỗng vỡ òa. Một câu nói mà suốt hai mươi năm qua, cô chưa từng đủ can đảm thốt ra với anh.
– Em xin lỗi… Tùng… Em xin lỗi! Em không muốn biến mất! Em cũng rất đau đớn, day dứt, dằn vặt… Em từng mơ thấy anh tìm em, em chạy lại, nhưng không kịp… lúc nào cũng không kịp. Không một ngày nào em không nghĩ đến anh. Không một đêm nào em ngủ ngon. Tim em đã đóng băng với hình bóng của anh trong đó. Em chỉ ước, mình có thể làm gì đó… để anh biết, em chưa từng quên, chưa từng hết yêu anh.
Tùng đưa tay lau giọt nước mắt vương nơi khóe mắt cô, nhẹ như lau một vệt bụi trên ký ức. Giọng anh ẩn chứa một nỗi buồn dịu nhẹ, sâu và ấm.
– Anh chưa từng trách em. Chỉ trách mình, đã để lạc em mà không tìm mọi cách để tìm và giữ em lại. Anh nghĩ, nỗi đau lớn nhất chưa phải là mất nhau, mà là không hiểu vì sao lại mất. Hôm nay, cuối cùng anh hiểu rồi, không còn là những câu hỏi bỏ ngỏ.
Cô khẽ gật, giọng cô nhẹ như hơi thở:
– Em biết ơn cuộc đời đã cho chúng ta gặp lại để được nói hết mọi điều. Anh vẫn như xưa, luôn nhường nhịn, bỏ qua cho em tất cả. Em không thể mong được ở bên anh. Em chỉ mong, mỗi khi anh hạnh phúc, anh sẽ nhớ có một người từng yêu anh và chưa từng ngừng yêu anh.
Anh cười nhẹ như thở dài:
– Anh biết… cuộc đời anh sẽ không có em như ngày xưa nữa. Nhưng dù sau này có như thế nào, anh vẫn chắc chắn một điều: trái tim anh, vẫn có một nơi chỉ dành cho em.
Họ ngồi cạnh nhau thật lâu, hai đôi mắt ướt nhòa nhìn nhau, dậy sóng yêu thương, tiếc nuối, giằng xé và tuyệt vọng. Họ tĩnh lặng bước qua một cơn bão âm thầm kéo dài suốt hai mươi năm. Cuối cùng, hai người cũng đã tha thứ cho quá khứ, cho nhau và cho chính mình. Con tim họ dịu lại, ấm áp dù biết không thể cùng nhau đi hết cuộc đời. Ngọc lặng lẽ nhìn vào ánh mắt anh, vẫn là ánh mắt ngày xưa ấy: kiên định, lặng sâu, luôn khiến cô thấy yên lòng, nhưng nay trong đó còn có thêm sự thấu hiểu, sự từng trải, sự cô đơn không gọi thành tên.
Ngoài trời sương giăng nhẹ. Phố cổ về đêm lặng như một cuốn nhật ký cũ, gấp lại sau dòng cuối. Họ ngồi như thế cho đến khi Hà Nội lên đèn và đêm dịu dàng bao phủ lấy cả hai. Tối muộn, họ về khách sạn chậm rãi như không muốn kết thúc ngày hôm ấy. Đèn lấp loáng soi bóng hai người in xuống mặt đường. Tùng giúp cô mở cửa phòng, rồi nhìn cô thật lâu. Căn phòng tĩnh lặng, Tùng chợt thấy mình thở gấp, nhịp tim dồn dập; anh đang đứng trước ranh giới mỏng manh giữa tình yêu và bổn phận. Anh khát khao muốn quay về bên cô, bù đắp yêu thương cho cô. Nhưng tiếng nói lí trí lại xé nát tâm can anh: “Cô ấy có gia đình, có những người đang yêu thương, trông đợi. Mình không thể là vết cắt vào sự bình yên đó”. Nhưng rồi anh không kìm nén được nữa, anh siết chặt cô trong vòng tay đầy khao khát. Anh mê đắm hôn mái tóc mềm, lên trán, rồi tìm đến đôi môi run rẩy của cô. Tim cô đập hỗn loạn, thổn thức, cảm xúc tình yêu mãnh liệt sống dậy và cô tan chảy trong vòng tay anh, trong hơi thở cháy bỏng hòa quyện và khát khao. Giọng anh lạc hẳn đi:
– Anh sẽ không để em đi nữa. Chúng ta hãy từ bỏ tất cả… Anh xin em… Hãy đi với anh, đến một nơi thật xa, nơi không ai biết chúng ta là ai. Chỉ cần có em, có anh, mình sẽ bắt đầu lại, sống cuộc đời riêng của hai đứa.
Từng lời nói như tiếng vang của giấc mơ cháy bỏng, chạm vào đáy tim cô. Cô rung động đến tận cùng, đau đớn lẫn khát khao. Cả hai đang rất yếu mềm trước cảm xúc quá cháy bỏng, đắm say, mãnh liệt, cùng muốn buông xuôi, rời khỏi tất cả, từ bỏ danh phận, nghĩa vụ, trách nhiệm để có nhau mãi mãi. Đúng lúc ấy, điện thoại cô đổ chuông. Cô run rẩy nhấc máy, đầu dây bên kia vang lên giọng trong trẻo, hồn nhiên của con gái nhỏ: “Mẹ ơi, mẹ sắp về chưa? Con nhớ mẹ lắm. Mẹ về sớm với con nhé. Con yêu mẹ”. Anh lắng nghe cô nói chuyện với con gái mà như có mũi kim xuyên vào trái tim. Anh se thắt nghĩ đến tiếng gọi và những ánh mắt thơ ngây của con trẻ đang chờ anh và cô về. Anh yêu cô, khát khao cô, nhưng liệu có thể yêu một cách ích kỷ để các con lớn lên trong vết nứt lặng thầm của một cuộc tình dang dở? Cô run lên, một cơn giông giằng xé làm trái tim vỡ vụn, nước mắt nóng hổi lăn dài.
– Tùng ơi… chúng ta không thể…
Trái tim anh như bị bóp nghẹt vì đau đớn phải bước ra khỏi một giấc mơ không bao giờ thành hiện thực. Một lần nữa, họ phải từ bỏ khao khát có nhau, không phải vì hết yêu, mà yêu theo cách khó khăn nhất: quay về với những gì họ đã gây dựng được trong thực tại. Cô đặt điện thoại xuống, hít một hơi thật sâu, rồi ngước nhìn anh. Giọng cô nghẹn lại, như có thứ gì đang kẹt giữa tim và cổ họng.
– Em khao khát cuộc sống này chỉ là của riêng hai ta, em được đi với anh đến tận cùng trời đất. Nhưng chúng ta đều rất yêu con, không thể để các con lớn lên với một tuổi thơ đầy hoài nghi, với những khoảng trống không ai bù đắp được, không thể làm tổn thương con. Em thấy có tội với các con quá anh ơi.
Anh kéo cô sát vào lòng mình, dịu dàng ôm nhẹ vai cô, xoa dịu nỗi đau rạn vỡ của cô và anh.
– Anh muốn cùng em đi đến tận cùng yêu thương. Nhưng khi thấy em nói chuyện với con, anh hiểu rõ: anh không thể làm em phải đau khổ chọn lựa sự đánh đổi. Em hãy bình yên, hạnh phúc và về đúng chỗ của em với những điều em đang có. Anh sẽ mãi yêu em, giữ mãi tình yêu đẹp, thanh khiết tuổi hai mươi của chúng ta. Chúng ta không hề và không bao giờ dang dở em nhé.
Ngọc yên lặng, lòng cô chùng xuống. Tùng đan bàn tay anh vào tay cô, ánh mắt ấm áp, che chở. Ánh đèn dịu vàng chiếu lên hai người, tĩnh lặng như một bản nhạc không lời. Cô vẫn tựa đầu vào anh, khẽ nói:
– Mai em về, ngay sau hội nghị xong anh nhé.
– Anh cũng vậy. Anh cùng em ra sân bay.
Tùng vẫn ngồi, ôm nhẹ bờ vai cô, vuốt nhẹ tóc cô. Ngọc im lặng, khẽ tựa sâu hơn vào ngực anh, nghe rõ tiếng tim anh đập nhanh. Cô thấy bình yên, mọi nỗi dằn vặt trong cô như tan đi trong hơi ấm của cái ôm ấy. Lúc này họ đã dịu lại trong một khoảng lặng bình yên, bừng tỉnh khỏi cơn cuồng si vì yêu. Trong lòng họ đầy ắp ký ức sáng trong, không gợn tiếc nuối vì đã yêu nhau theo cách buồn nhất, đẹp nhất và đúng nhất. Trong họ cháy lên một tình yêu đã trưởng thành, biết yêu, biết đau, biết sai, biết buông tay hy sinh cho những điều thiêng liêng: sự an yên của gia đình, trách nhiệm, bổn phận… Và chính vì thế, tình yêu ấy mới day dứt đến cùng cực, mới đẹp đến ám ảnh. Họ ngồi bên nhau suốt đêm yên lành, hai trái tim từng đi qua bao mùa nhớ, giờ được nghe nhip đập của nhau, để ngày mai sẽ quay về với cuộc sống thực tại. Cô thiếp đi trên ngực anh. Còn anh không chợp mắt, chỉ lặng lẽ vuốt tóc cô trong bóng tối, thật dịu dàng, hạnh phúc.
Sáng hôm sau, khi ánh bình minh dịu dàng xuyên qua rèm cửa, Ngọc tỉnh giấc, thấy anh vẫn ôm cô, tay chưa hề rời ra. Ngọc nhìn anh dịu dàng như cái chạm của ánh sáng vào sương sớm, không lời, nhưng thấu tận đáy tim. Gương mặt ấy, từng là giấc mơ, từng là ám ảnh và giờ đang yên bình trước mắt cô. Tùng mở mắt, đôi mắt ấy vẫn đầy thiết tha, nhưng không còn là của chàng trai 20 tuổi chỉ biết yêu bằng bản năng, ánh mắt đó là của người đàn ông đã biết yêu là cả cho và giữ lại. Anh khẽ đưa tay, chạm nhẹ lên má cô, một cái chạm như dừng lại giữa lưng chừng khao khát và giới hạn. Không ai nói gì. Cả hai đều biết đều hiểu: khoảnh khắc đẹp nhất, chính là sự yên lặng khi trái tim đã thấu hiểu nhau đến tận cùng. Tùng giúp cô thu xếp hành lý, từng món đồ nhỏ được gấp lại cẩn thận, như cách họ đang tự xếp lại cảm xúc của mình, dọn dẹp một chuyến đi trong tim. Không ai nhắc về ngày hôm nay, không hứa hẹn về ngày mai. Họ cảm nhận rõ: Anh và cô dù yêu đến nhường nào, cũng không thể bước cùng đến cuối đường. Trong họ có một điều gì đó vừa trọn vẹn hơn và cũng vừa mất mát hơn.
Chiều hôm ấy, Tùng đưa Ngọc ra sân bay. Trời se lạnh, nắng xiên nhẹ, vàng nhạt như lần đầu họ gặp lại. Trong dòng người tấp nập, họ đi bên nhau chậm rãi, vali kêu lạch cạch trên nền đá, mỗi bước như đếm ngược đến khoảnh khắc không thể tránh. Tới khu vực kiểm tra an ninh, Ngọc đặt vali xuống, quay sang anh, nói khẽ giọng đượm buồn.
– Em đi đây. Anh giữ gìn sức khỏe, luôn bình an, hạnh phúc, thành đạt, anh nhé.
Tùng im lặng, nhìn cô thật lâu, rồi bất chợt, như một phản xạ cuối cùng của trái tim, anh kéo cô vào lòng, một lần nữa ôm chặt, nhấc bổng cô. Lúc đặt cô xuống, giọng anh khàn đi, như là nén lại tất cả:
– Anh mãi yêu em.
Ngọc siết chặt anh lần cuối, mắt đỏ hoe, áp tay lên ngực anh, ngay trái tim.
– Em mãi mang tình yêu ấy theo để sống tốt hơn.
Rồi cô lùi lại, quay bước thật nhanh, không quay đầu lại. Nhưng đi được một đoạn, không kìm được, cô dừng chân, ngoái nhìn anh. Tùng đứng im như một tượng hình, khắc sâu đường nét trên gương mặt cô lần cuối, hệt như mùa đông xưa lạnh giá, anh tiễn cô về nước. Ánh mắt họ chạm nhau đầy yêu thương, biết ơn, tiếc nuối và cam lòng. Họ lặng lẽ khắc hình bóng nhau vào sâu thẳm tâm hồn. Bởi vì họ biết: có lẽ từ đây trở đi, sẽ không còn lần gặp lại nào nữa.
Và có lẽ, tình yêu đẹp nhất, là tình yêu biết dừng lại đúng lúc, để mãi mãi nguyên vẹn. Và cho dù chỉ đi cùng một đoạn, nhưng dấu chân để lại, cả đời không xóa được…
© Hà Ngự – blogradio.vn
Mời xem thêm chương trình:
Tạm Biệt Cơn Mưa Vội Trong Cuộc Đời Của Em | Radio Tâm Sự
Công Nghệ
Hướng dẫn tích hợp giấy phép lái xe vào ứng dụng VNeID, yên tâm cất bản cứng ở nhà
Th7
Công Nghệ
TOP 8 thương hiệu máy massage chân tốt nhất hiện nay
Th7
Thời Sự
Tách làn trên đường Võ Chí Công từ 9/7, ô tô đi làn hỗn hợp chỉ được rẽ phải
Th7
Thể Thao
Thanh Thúy, Bích Tuyền nhận tin vui trước bán kết VTV Cup
Th7
Radio My
Thăng tiến quá nhanh trong công việc, chồng lăng nhăng với cả nhân viên
Th7
Radio My
Mẹo luộc trứng không nứt, dễ dàng bóc vỏ, lòng đỏ mềm vừa tới
Th7
Video
Kỳ Án Trung Quốc Đeo Găng Tay Của Nạn Nhân Khi Ngủ – Vì Tin Sẽ “Mơ Cùng Họ” 1
Th7
Video
Luyện Khí Mười Vạn Năm Tập 107 Thuyết Minh
Th7
Video
Cách làm BÁNH MÌ NƯỚNG TỎI sem sém thơm thơm | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Video
Luyện Khí Mười Vạn Năm Tập 124 Thuyết Minh
Th7
Thể Thao
Harry Kane sẵn sàng trừng phạt PSG
Th7
Công Nghệ
Motorola từng làm điện thoại mỏng hơn iPhone 17 Air, có cả hệ sinh thái phụ kiện gắn lưng từ loa, máy chiếu đến máy ảnh siêu zoom và in ảnh
Th7
Công Nghệ
Chromebook là gì? Khác gì với laptop thông thường? Ai nên sử dụng Chromebook?
Th7
Thời Sự
Những lần đánh bạc ngốn hơn 7 triệu USD của cựu Phó Chủ tịch tỉnh Phú Thọ (cũ)
Th7
Thể Thao
Đội bóng của Công Phượng có HLV mới
Th7
Giải Trí
Người phụ nữ đặc biệt kề cận ‘nữ hoàng vai ác’ Hồng Nga tuổi 80
Th7
Video
Nhạc Thư giãn , Tận Hưởng Những Khoảnh khắc bình yên @loycephan #nhacthugian#chualanh #relaxingmusic
Th7
Video
Vợ cầu thủ Duy Mạnh diện đồ hiệu như đồ chợ
Th7
Video
Cách làm SMOOTHIES TRÀ SỮA DÂU mát lạnh từng giây | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Video
Mục Thần Ký | Tập 16
Th7
Thể Thao
Dàn sao Liverpool và đội tuyển Bồ Đào Nha đến tiễn biệt Diogo Jota
Th7
Công Nghệ
Con trai yêu cầu chuyển khoản gấp 180 triệu vào số tài khoản 20746111 tại ACB, người mẹ lập tức trình báo công an
Th7
Thời Sự
Số hóa để giao thông Hà Nội văn minh
Th7
Thể Thao
CAHN gặp lại Buriram, Nam Định vào bảng dễ ở Cúp Đông Nam Á
Th7
Thời Sự
Chủ tịch phường đầu tiên ở Đắk Lắk lập ‘đường dây nóng’ về lĩnh vực giáo dục
Th7
Video
Những bài hát Trung Quốc buồn bạn nên nghe một lần Phần 3
Th7
Video
Mục Thần Ký | Tập 8
Th7
Video
Cách làm HỦ TIẾU XÀO SÒ HUYẾT ngon liêu xiêu | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Video
Đào phải hang ổ cóc tía | Nhịp Sống Tây Bắc
Th7
Video
Bạn Thân _Lật Mặt_ Vì CÂY QUẠT, Dẫn Bồ Về Phòng Để Dằn Mặt _ Khổ Qua _ Phim Ngắn 2025
Th7
Công Nghệ
Biết là lừa đảo nhưng vẫn dùng, cô gái đợi tài khoản mất triệu đồng mới báo cảnh sát thì được khen nhanh trí
Th7
Giải Trí
Loài vật khiến nhiều người rợn tóc gáy lại là đặc sản Sơn La, chỉ người sành ăn thì thấy ngon còn không chạy mất dép
Th7
Ẩm Thực
Món đặc sản trong mâm cỗ ở Quảng Ninh, khách không nỡ ăn để gói mang về
Th7
Thời Sự
Bộ Công an kiểm tra cơ sở massage Quinter Nha Trang, nghi có mại dâm
Th7
Video
Những câu thoại thường gặp trong phim Trung Quốc (2) #shorts
Th7
Video
[Vietsub Cut] Nhà hàng Trung Hoa mùa 9 – Tập mở đầu
Th7
Video
Cách làm ĐẬU HŨ NON XỐT CAY thơm ngon sửng sốt | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Video
Chup gya chan khushiyaan dy nal taray disday nai || New qawali 2025 || ah live production ||
Th7
Radio My
Chạm lại một mùa đông
Th7
Thời Sự
Clip thanh niên lái xe phân khối lớn phóng nhanh húc lật xe tải ở TPHCM
Th7
Thể Thao
Lý do Diogo Jota lái xe đi phà sang Anh, dẫn đến tai nạn thương tâm
Th7
Thời Sự
Giám đốc, hiệu trưởng xếp hàng ăn cơm sinh viên, giá 15.000 đồng/suất
Th7
Video
Tâm volg #review#phimmoi#phimhay tóc cô gái đột nhiên dựng đứng lên và cái kết
Th7
Video
Tiktok Connectors Program
Th7
Video
Cách làm CÁ NỤC XỐT THƠM ngon xiêu lòng| MÓN NGON MỖI NGÀY
Th7
Video
TRÒ CHƠI HÀI HƯỚC CỦA AE NHỊP SỐNG TÂY BẮC | Nhịp Sống Tây Bắc
Th7
Video
Bác Sĩ Nói Gì 2025 – Tập 455
Th7
Thể Thao
Hai ngôi sao Bồ Đào Nha bật khóc trong phút mặc niệm Diogo Jota tại FIFA Club World Cup 2025
Th7
Công Nghệ
Tổng hợp tổ hợp phím reset máy tính kèm hướng dẫn chi tiết
Th7
Thời Sự
Bị khỉ đột ngột cắn, bé gái 10 tuổi phải nhập viện với loạt vết thương trên người
Th7
Công Nghệ
Epic báo tin vui cho game thủ: Tặng 2 game trị giá hơn 1 triệu đồng
Th6
Công Nghệ
Phát triển API tốn chi phí, nhưng Lotus Chat vẫn tuyên bố: “Không thu lời, chỉ để trả tiền điện và nuôi nhân viên”
Th6
Công Nghệ
Gamma – Công cụ AI làm slide thuyết trình cực nhanh, chuyên nghiệp
Th6
Thể Thao
Hàng công bỏ đi của Milan
Th4
Thời Sự
Ngắm đại lộ gần 2.000 tỷ đồng vừa được đặt tên ở Ninh Bình
Th6
Radio My
Dành hết lương hưu mua nhà cho quý tử, lúc lâm chung vợ trăng trối một câu mà đến cuối đời tôi mới thấm
Th6
Video
Tích tắc vị quê GỎI GÀ HOA SÚNG chua ngọt, giòn thơm | MÓN NGON MỖI NGÀY
Th6
Công Nghệ
Samsung tiết lộ bí mật được giấu kín về pin của Galaxy S25 Edge
Th6