Tôi tên Lan, năm nay 30 tuổi, đang sống tại Hà Nội. Tôi kết hôn được ba năm. Thú thực, ba năm ấy, mối quan hệ giữa tôi và mẹ chồng chưa bao giờ thực sự êm ấm.

Ngay từ ngày đầu ra mắt, tôi đã cảm nhận được sự lạnh nhạt trong ánh mắt bà. Lúc ấy, tôi chỉ nghĩ có lẽ do bà chưa quen tôi, chỉ cần thời gian là mọi chuyện sẽ khác. Nhưng không… sau khi cưới, mọi thứ chỉ tệ đi. Bà chưa từng tỏ ra hài lòng về tôi. Dù tôi cố gắng nhẫn nhịn, mua quà, quan tâm, nấu ăn, làm việc nhà, nhưng đáp lại chỉ là những ánh nhìn soi xét và đôi khi là cả sự xúc phạm.

Chúng tôi từng thử sống chung một thời gian ngắn sau khi cưới, nhưng rồi vợ chồng tôi phải ra ở riêng vì không khí trong nhà quá căng thẳng. Tưởng như vậy sẽ yên ổn, nhưng mẹ chồng lại viện lý do “ở quê buồn” để đến ở cùng chúng tôi suốt mấy tháng trời. Tôi không đành bảo bà về, lại càng không dám cãi. Thời gian bà ở lại, là chuỗi ngày tôi phải căng mình chịu đựng đủ lời mắng mỏ, chỉ trích, từ chuyện ăn mặc, đi làm đến cả cách tôi trang điểm khi ra ngoài.

Chồng tôi là người tốt, hiền lành, yêu vợ. Anh biết tôi không tiêu xài hoang phí, biết tôi tự chủ tài chính. Anh luôn đưa tôi giữ tiền lương hàng tháng và không bao giờ đòi hỏi. Nhưng mẹ chồng thì không ngừng lầm bầm: “Con dâu gì mà suốt ngày mua hoa quả, đồ ăn, lại còn son phấn điệu đà!” Bà đâu biết tôi là nhân viên tư vấn khách hàng, việc giữ hình thức là bắt buộc. Nhưng giải thích với bà chỉ như nước đổ lá khoai.

Em chồng cưới chạy bầu mẹ chồng muốn tôi đưa 100 triệu mua xe tặng chồng tôi nói một câu khiến bà tái mặt
Ảnh minh họa

Tôi chưa từng kể cho chồng những khổ tâm mình gánh. Không phải vì sợ anh biết, mà vì không muốn anh khó xử. Anh đã quá mệt mỏi với công việc rồi. Nhưng đến một lần, khi tôi không thể chịu nổi nữa, tôi đã bật khóc và nói với anh tất cả.

Anh đã không bênh mẹ, mà ngay sáng hôm sau thẳng thắn góp ý với bà. Tôi những tưởng sau đó bà sẽ thay đổi. Nhưng không, bà càng khó chịu hơn, càng nói những lời khiến tôi tổn thương hơn.

Chồng tôi có một cô em gái là “báu vật” của mẹ chồng. Khi còn học đại học, mẹ thuê hẳn nhà riêng cho em, không cho ở ký túc xá. Em ấy tiêu xài khá thoải mái, đi chơi nhiều, học ít. Mỗi khi cần tiền, mẹ lại xoay đủ cách để đưa. Có lần, không đủ tiền, bà quay sang mượn tôi. Tôi vẫn cho, vì nghĩ chuyện trong nhà không nên tính toán. Nhưng cũng từng dặn bà nên răn dạy em gái để sau này đỡ vất vả.

Mẹ chồng mắng tôi ngay: “Con không cần lên giọng dạy đời, mẹ chỉ có một đứa con gái, mẹ phải cho nó những gì tốt nhất!”. Nghe vậy, tôi chỉ im lặng. Từ hôm ấy, tôi quyết không đưa tiền nữa.

Rồi khi em chồng mang thai ngoài kế hoạch, gia đình hai bên phải vội vàng chuẩn bị cưới chạy bầu. Mấy hôm trước, mẹ chồng bỗng lạ lắm: bà dậy sớm nấu ăn, lau nhà, nói năng nhẹ nhàng khác thường. Tôi biết có điều gì đó. Và đúng như tôi nghĩ, giữa bữa ăn, bà đặt đũa xuống rồi chậm rãi nói:

“Lan à, em con sắp cưới rồi mà nhà mình không có tiền sắm gì cho tử tế. Con có tiền, hay con đưa cho em 100 triệu mua cái xe, để về nhà chồng không bị coi thường. Làm phận con gái, ai cũng muốn nở mày nở mặt…”

Tôi chưa kịp trả lời thì chồng tôi đã đặt đũa xuống, giọng bình tĩnh mà rắn rỏi:

“Mẹ, mẹ nghĩ mẹ có tư cách yêu cầu vợ con chuyện đó sao? Mẹ đã từng đối xử với cô ấy thế nào mẹ còn nhớ không? Vợ con không có nghĩa vụ gì với em gái con cả. Nếu mẹ thương em gái bị chồng tương lai coi thường, thì mẹ có nghĩ bố mẹ vợ con cũng từng lo lắng khi con gái họ về làm dâu nhà mình không? Vợ con chưa từng kể một lời, nhưng con thì biết hết. Mẹ đừng bao giờ lạm dụng lòng tốt của cô ấy nữa.”

Cả bàn ăn im phăng phắc. Mẹ chồng tái mặt, không nói thêm câu nào. Hôm sau, bà thu xếp đồ về quê ngay. 

Còn tôi, tôi không đưa 100 triệu. Nhưng tôi đã rơi nước mắt vì chồng. Dù tôi từng một mình chịu đựng tất cả, nhưng cuối cùng, anh đã đứng về phía tôi.

Sau bao nhiêu thử thách, tôi nhận ra: hôn nhân có thể nhiều sóng gió, nhưng chỉ cần hai vợ chồng đồng lòng thì gió lớn mấy cũng qua.

Ghét mẹ chồng, lạnh nhạt, xa cách với chồng: Tôi không hiểu sao vợ mình lại thay đổi hoàn toàn sau khi sinh con?Mỗi lần ra đường nhìn thấy gia đình người ta hạnh phúc, tôi chỉ muốn khóc. Đêm nào cũng trằn trọc vì nhớ vợ con. Tại sao mọi thứ lại thay đổi nhanh đến vậy?

Theo Thương Trường